INCERTI AUCTORIS - LAUDES DOMINI

0

Immortale nihil mundi compage tenetur,

Non orbis, non regna hominum, non aurea Roma,

Non mare, non tellus, non ignea sidera caeli.

Nam statuit genitor rerum irreuocabile tempus,

Quo cunctum torrens rapiat flamma ultima mundum.

Sed tamen innumeros homines sublimia facta

Et uirtutis honos in tempora longa frequentant,

Accumulant quorum famam laudesque poetae.

Hos celsi cantus, Smyrnae de fonte fluentes,

Illos Minciadae celebrat dulcedo Maronis.

Nec minor ipsorum discurrit gloria uatum,

Quae manet aeternae similis, dum saecla uolabunt

Et uertigo poli terras atque aequora circum

Aethera sidereum iusso moderamine uoluet.

Quod si tam longam meruerunt carmina famam,

Quae ueterum gestis hominum mendacia nectunt,

Nobis certa fides aeternae in saecula laudis

Immortale decus tribuet meritumque rependet.

Nam mihi carmen erit Christi uitalia gesta,

Diuinum populis falsi sine crimine donum.

Nec metus, ut mundi rapiant incendia secum

Hoc opus; hoc etenim forsan me subtrahet igni

Tunc, cum flammiuoma discendet nube coruscans

Iudex, altithroni genitoris gloria, Christus.

Ergo age! sanctificus adsit mihi carminis auctor

Spiritus, et puro mentem riget amne canentis

Dulcis Iordanis, ut Christo digna loquamur.

Īmmōrtālĕ nĭhīl mūndī cōmpāgĕ tĕnētūr,

Nōn ōrbīs, nōn rēgna hŏmĭnūm, nōn aūrĕă Rōmă,

Nōn mărĕ, nōn tēllūs, nōn īgnĕă sīdĕră caēlī.

Nām stătŭīt gĕnĭtōr rērum īrrĕvŏcābĭlĕ tēmpūs,

Quō cūnctūm tōrrēns răpĭāt flāmma ūltĭmă mūndūm.

Sēd tămĕn īnnŭmĕrōs hŏmĭnēs sūblīmĭă fāctă

Ēt vīrtūtĭs hŏnōs īn tēmpŏră lōngă frĕquēntānt,

Āccŭmŭlānt quōrūm fāmām laūdēsquĕ pŏētaē.

Hōs cēlsī cāntūs, Smŷrnaē dē fōntĕ flŭēntēs,

Īllōs Mīncĭădaē cĕlĕbrāt dūlcēdŏ Mărōnīs.

Nēc mĭnŏr īpsōrūm dīscūrrīt glōrĭă vātūm,

Quaē mănĕt aētērnaē sĭmĭlīs, dūm saēclă vŏlābūnt

Ēt vērtīgŏ pŏlī tērrās ātque aēquŏră cīrcūm

Aēthĕră sīdĕrĕūm iūssō mŏdĕrāmĭnĕ vōlvēt.

Quōd sī tām lōngām mĕrŭērūnt cārmĭnă fāmām,

Quaē vĕtĕrūm gēstīs hŏmĭnūm mēndācĭă nēctūnt,

Nōbīs cērtă fĭdēs aētērnae īn saēcŭlă laūdīs

Īmmōrtālĕ dĕcūs trĭbŭēt mĕrĭtūmquĕ rĕpēndēt.

Nām mĭhĭ cārmĕn ĕrīt Chrīstī vītālĭă gēstă,

Dīvīnūm pŏpŭlīs fālsī sĭnĕ crīmĭnĕ dōnūm.

Nēc mĕtŭs, ūt mūndī răpĭānt īncēndĭă sēcūm

Hōc ŏpŭs; hōc ĕtĕnīm fōrsān mē sūbtrăhĕt īgnī

Tūnc, cūm flāmmĭvŏmā dīscēndēt nūbĕ cŏrūscāns

Iūdēx, āltĭthrŏnī gĕnĭtōrīs glōrĭă, Chrīstūs.

Ērgo ăgĕ! sānctĭfĭcūs ādsīt mĭhĭ cārmĭnĭs aūctōr

Spīrĭtŭs, ēt pūrō mēntēm rĭgĕt āmnĕ cănēntīs

Dūlcīs Iōrdānīs, ūt Chrīstō dīgnă lŏquāmūr.